Định nghĩa tình yêu …!

Bình luận về bài viết này

                              Tôi đang thao thao bất tuyệt về tình yêu trong giờ thư giản ở lớp … nào là tình yêu quê hương, gia đình, bạn bè, môi trường, Yêu hoa, yêu vật ….bỗng có một học sinh giơ tay:   “Thưa cô ! Tình yêu là gì ? … và làm sao để nhận biết là mình đang yêu hay được yêu?”.

                           .. tôi ngớ ra trong vài giây rồi hỏi em ấy : ” Em đang nói về tình yêu đôi lứa???” …Tôi … bối rối thật trước cái gật đầu của em …ừ nhỉ, đã gần 5o mùa lá rụng rồi…con đường đã đi gần hết vậy mà cái đơn giản nhất, câu hỏi đơn giản là thế sao mình không thể trả lời ngay lập tức nhỉ ….tôi …tôi bỗng nhớ đến một câu chuyện mà một lần vô tình khi lang thang trên mạng tôi đã đọc qua và nó bây giờ như một chiếc phao cứu  tôi khỏi chết đuối  trước câu hỏi ngây thơ nhưng thật khó trả lời này , câu chuyện đó thế này :

                                                “Diane Ackerman tng nói: “Mi người đu tha nhn tình yêu tht tuyt vi và vô cùng cn thiết nhưng chưa mt ai đnh nghĩa được tình yêu là gì”. chuyn k rng vào thi ca Oliver Cromwel, nước Anh có mt đôi trai gái rt yêu nhau. Chàng trai là mt người lính tr, vì phm ti nên đã b x t hình ti tòa án binh.                                          

                                               Thi khc chuông rung báo hiu gi gii nghiêm ca thành ph s chính là lúc anh ta b đưa ra pháp trường. Ngày hôm đó, người v chưa cưới ca anh cũng trèo lên tháp chuông. Và ch vài tiếng trước gi thi hành án cô đã t treo mình trên qu lc ca chiếc chuông khng l. Gi gii nghiêm đã đim nhưng không gian tht im ng, không h nghe thy bt kì tiếng đng nào, dù là nh nht phát ra t phía tháp chuông. Khi lính ca Cormwell tìm đến nơi đ tìm hiu nguyên do thì cô gái đã chết. Tt c mi người, ai cũng rt cm đng trước s hi sinh ca cô cho người yêu.

                           Đó mới đích thực là tình yêu! Tôi từng nghĩ vậy.



                                             Khi mi có bn gái, tôi luôn mun chng minh kiu tình yêu tn tâm tn lc, hy sinh tt c vi cô y. Nếu cn thiết tôi cũng s treo mình lên tháp chuông và chết vì cô y. Nhưng cô y chưa bao gi mun tôi bày t tình yêu bt dit theo cách đó.y ch cn tôi ngi bên giường bnh ca cô sau ca phu thut và nói nhng li đng viên c vũ.y ch cn tôi ôm và cùng khóc vi mình khi cha cô y qua đi. Tôi ch được yêu cu là to ra nhng khong riêng nhiu nht có th cho c hai và chc chn rng trong các kế hoch ca tôi có s hin din ca cô y….Và t nhng hành đng nh như vy, tôi đã hc được thế nào là tình yêu.

Tình yêu là s bt đu t nhng điu gì gin d và thc lòng nht.

               Có người cho tình yêu thật đơn giản như thế này :

Đố ai định nghĩa được chữ yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Anh cùng với em đi dạo phố
Người ta nhìn thấy bảo là YÊU

                       Điều đó có đúng không ! Hai người đi với nhau có khi chỉ là tình bạn hay chỉ là hơn tình bạn chút xíu thì sao… và cũng rất dễ dàng ngộ nhận tình bạn thân, sự quan tâm thành tình yêu …

Có ai định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu

                        Đó  là định nghĩa tình yêu của Nguyễn Bính, chỉ là mây là nắng thôi nhưng hồn ta vụt mất tăm rồi …

                               …Và cũng có người đã nói :

Tình yêu chân chính nghĩa là cho mà không chờ đợi được nhận lại
“Life is made up of getting and giving and forgetting and forgiving

                               Vậy bây giờ tôi có thể mượn ý người mà trả lởi cho em học sinh ấy rồi phải không …!

                 Tình yêu là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất. Hãy cho thật nhiều, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu vui sống hạnh phúc là mình đã hạnh phúc!

                        Làm sao biết mình đang yêu, tôi xin trích câu nói của một diễn viên trong bộ phin Hàn: “Dreams hight” cô ấy nói : “khi yêu ai mình luôn nghĩ về người đó, có gì vui cũng muốn cùng người ấy vui chung, luôn muốn nhìn thấy người đó…chỉ cần nhìn thấy thôi…không cần biết người ấy có nhìn lại không…cũng đã đủ …còn nếu như được nhìn vào ánh mắt của người ấy… và được nhận lại một ánh nhìn ấm áp …ôi chắc cả đêm tôi mất ngủ … thế là tôi biết tôi đã yêu rồi…”

                     … Còn làm sao biết mình được yêu ? …Khi luôn lúc nào cũng nhận được sự quan tâm từ ai đó, người ấy luôn bảo vệ che chở, luôn luôn lúc nào khi cần đến là như luôn có mặt…và người ấy luôn là điểm tựa về mặt tinh thần …

                                              Có lẽ tôi… không thể biết và đủ khả năng diễn đạt bằng từ tất cả ý nghĩ về tình yêu…tôi nghĩ thật nhiều nhưng ngôn từ có giới hạn …và cảm xúc cũng vậy, khi mới bắt tay vào viết luôn dâng trào không tải kịp lên tờ giấy …nhưng rồi đầu óc cứ mong lung …có 1 em học sinh khác lại cung cấp ý cho tôi, em cho rằng tình yêu có tới ba dạng, cụ thể như sau :

1/ Tình yêu xuất phát từ hai con tim (Tình yêu bình thường)

2/ Tình yêu xuất phát từ một người: chỉ luôn mong cho người còn lại hạnh phúc luôn nhìn người đó, luôn quan tâm người đó, luôn muốn tốt cho người đó dù người đó không để ý đến mình (Tình yêu đơn phương)

3/ Tình yêu xuất phát từ lòng thù hận: khi người ta đã thù một ai đó khác giới thì họ sẽ tìm cách lấy lòng người mình thù hận rồi để người đó có tình cảm với mình (yêu) rồi sau một thời gian thắm thiết yêu nhau thì bỏ cho người đó buồn….đau khổ (Tình yêu ích kỷ)

                                    Không lẽ tình yêu mà cũng rạch ròi như thế ư …Tôi vốn nghĩ yêu là tiếng nói của con tim (mà theo sinh học cơ tim là cơ vân hoạt động theo ý muốn của chính nó- không theo ý muốn con người) nên khi tim rung động ở tần số yêu rất khó cưỡng lại… thậm chí có người vẫn biết tình yêu vô vọng, mù quáng mà vẫn cứ yêu đấy thôi… nhưng do phản ứng của mỗi người mỗi khác… nếu người cao thượng khi yêu mà không được yêu lại họ sẵn sàng đứng bên lề cuộc sống người mình yêu, vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc …và chỉ cần hàng ngày nhìn thấy người ấy, nhìn ai hạnh phúc mình cũng vui rồi ( theo lý luận tình yêu thứ 2 – tình yêu đơn phương) Nhưng với người ích kỷ, chỉ biết tới chính mình thì sẽ có ý nghĩ cướp đoạt, chiếm đoạt cho kỳ được để rồi hành hạ họ, dày vò họ để thỏa nổi đau khổ của mình (theo lý luận thứ 3-tình yêu ích kỷ- thật ra người đó họ không yêu ai đâu… mà họ chỉ yêu chính bản thân họ thôi..) thật sự họ không có đau khổ gì đâu, họ tưởng rằng họ đau khổ vì không được yêu lại, nhưng thật ra đó chỉ là sự tự ái của bản thân và cố yêu bằng được để thỏa lòng tự ái… và để trả thù… nhưng họ có biết đâu khi họ hành động như vậy họ cũng đâu có vui gì, đâu có hạnh phúc gì khi họ sống trong không gian do chính họ xây lên trong lâu đài xấu xa ích kỷ …và đen tố như địa ngục…

Khi điều tuyệt vời nhất anh nhận ra thì chỉ có em

Khi anh buồn nhất chỉ có em

Khi anh tuyệt vọng nhất thì anh có em

Và nếu anh yêu ai nhất thì chỉ có em

Trong anh em là người hoàn hảo nhất

Anh chỉ muốn nói I love you

Tình yêu anh dành cho em là tất cả những gì trái tim anh luôn cùng nhịp đập với em

…Hãy yêu anh như anh luôn yêu em nhé…………………………….

Anh yêu em khi em cười tươi rạng rỡ

Anh yêu em khi em mệt buồn so

Anh yêu em khi em giận dỗi hờn ghen

Và cả khi em giỡn cợt đùa anh

Anh yêu em khi thời gian còn thức

Khi đêm về giấc mộng dịu êm

Yêu em khi em yêu anh…

                                  Tôi … tôi nghĩ,…nghĩ nhiều lắm nhưng chắc chắn rằng vẫn chưa diễn đạt hết ý mình và cả ý người…ai vào đọc bài này hãy comment thêm ý  nhé, … !



Ngày giỗ

Bình luận về bài viết này

                                     Từ lâu, chúng ta luôn nhớ đến người đã mất bằng cách cứ đến ngày đó chúng ta lại lúi húi nấu cơm cúng ….và mâm cỗ cũng đa hình vạn trạng … nhà giàu mâm cao cỗ đầy người ra vô tấp nập, ăn nhậu ì xèo… nhà nghèo chỉ mâm cơm với đủ Canh , xào, kho…

                                      Tôi nghĩ quan trọng là sự tưởng nhớ đến người đã khuất, mâm cỗ thế nào rồi cũng vô bụng những người còn sống ( còn thê thảm hơn khi họ nhậu say rồi cải nhau, tranh chấp nhau tài sản của người đã khuất khi họ quên phân chia công bằng trước khi nhắm mắt lìa đời…) Mình nghĩ khi mình không còn nữa, không cần giỗ chạp chi cho phiền, mới chết thì thiêu quách cho xong vừa đỡ tốn đất chôn vừa hữu ích khi sử dụng làm phân bón cây xanh…còn ngày ấy, những năm sau nếu như ai còn nhớ đến chỉ cần gọi Xoa uống một ly cà phê là xong bữa… Mình nhớ có lần mình đùa cùng gia đình, mình nói nếu anh hoặc con muốn ăn gì…uống gì em đều biết, vậy hai người có biết em thích  ăn, uống …gì không, anh lắc đầu trả lời ngay : ” không, anh thấy cái nào em cũng ăn được mà…” còn con trai nghĩ lâu hơn, rồi nói: “à ! Con biết rồi, mẹ thích ăn xương…”. Vì sao, Vì anh và con đều không biết lừa xương cá khi ăn, nên bao giờ mình cũng xử lý từng cái xương rồi mới bày ra bàn ăn… và mình gặm những xương vừa xử lý đó…chắc hình ảnh đó con thấy hàng ngày…quen mắt lâu dần ngỡ đó là sở thích của mẹ…và mình là vua tiếc của, nên những gì anh và con chê, không thích ăn hay ăn không hết mình sẽ xử  lý hết …và mình trở thành người ăn cái gì cũng xong…Người nấu ăn là vậy, quan tâm đến người được ăn và làm những món mà những người xung quanh mình thích và ăn ngon thì mình đã thấy ngon rồi chứ đâu phải nấu ăn vì mình… riết rồi mình thích luôn các món mà gia đình thích…và mình cũng không biết mình thích ăn gì …!!!

Xoa và hình biến hóa qua xử lý …

Bình luận về bài viết này

Chỉ là tôi … nhưng qua xử lý nó thế này …

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Giữ mãi nụ cười ….

Bình luận về bài viết này

Tôi mong những học sinh thân yêu của tôi luôn giữ mãi nụ cười…

Cười vang thích chí tận cùng

Lắm khi quên cả ngại ngùng chung riêng.

Những cô gái trẻ cười duyên

Môi hồng nụ thắm dịu hiền thêm ra.

Cười yêu chan chứa, mặn mà

Trao nhau tràn ngập hương hoa ngọt lành.

Khi tủm tỉm, lúc huê tình

Cười khoe đắc ý, cười tìm tóc tơ

Cười vụng dại, cười ngây thơ

Tuổi hồng chưa lấm bụi mờ trần ai.

                           Đã dạy học nhiều năm, yêu học sinh của mình biết mấy, cùng đùa vui, cùng văn nghệ, cùng làm lồng đèn, cùng đi cắt lúa thuê, cùng lao động,cùng quay phim, chụp hình,… đủ cả … nhưng gần hơn nữa hiểu hs của mình đúng nghĩa nhất thì…có lẻ lần đầu tôi mới để ý đến…ngay từ đầu năm học, một năm mà mình nghĩ là năm đen tối của cuộc đời đi dạy của mình… mình phải dạy 2 buổi, phải dạy 1 khối lớp chưa từng dạy bao giờ…bao nhiêu cái khó , lại chủ nhiệm một lớp mà thành tích học tập năm trước không như ý mình muốn…mình định buông xuôi tất cả … dạy, chủ nhiệm làm sao miễn không ai làm phiền là ổn…nhưng vào dạy được vài tuần, trong một lớp có 1 em học sinh mà khi mình không bằng lòng về tiết dạy ngày hôm ấy, chẳng biết than thở cùng ai mình đã viết vài dòng trên facebook… rồi cũng ngày hôm ấy em ấy đại diện lớp xin lỗi mình qua fb (dù lỗi không phải do em gây ra, nhưng cũng là hs của lớp nhưng chắc chỉ mình em ấy thấy nổi buồn trong mắt mình) và lời xin lỗi thật dí dỏm của em đã làm mình sống lại bầu nhiệt huyết của ngày nào, mình đi dạy tốt hơn, quan tâm hơn đến hs và cũng viết bài cho blog nhiều hơn…

                             Mình nghĩ với một người nhạy cảm, hiểu và quan tâm đến người khác, luôn động viên an ủi những ai khi người ấy thất bại, đang buồn… vui với cái vui của bạn bè, buồn với nổi khổ tâm người khác … như vậy thì là người sống rất nội tâm và sẽ là người cả đời sống cho mọi người…vinh quang đó, cao cả đó…nhưng cuộc đời của họ thì sao. . ?..tôi, tôi từng là người như vậy…chỉ cần nhìn vào mắt bạn bè, người thân…là tôi đã hiểu họ muốn gì, thích gì và nếu điều đó tôi có thể thực hiện được thì bao giờ tôi cũng cố làm cho bằng được và chỉ cần khi thấy họ vui vì đạt được những điều họ muốn thì mình cũng vui lây….nhưng rồi tôi được gì ? giống như là số phận tôi phải có trách nhiệm với mọi người thôi còn tôi…mọi người cứ thấy tôi vui trong nổi vui của họ vậy tôi vui lắm rồi, hạnh phúc lắm rồi có gì đâu mà phải quan tâm đến tôi chi nữa…vì vậy khi đọc những  dòng xin lỗi trên fb và một số bộc bạch tâm sự trên blog…tôi thấy hình bóng của mình trong đó và chợt lo lắng bâng quơ…

                              Em ấy, bên ngoài mình nghĩ rất trẻ con, rụt rè, thậm chí là nhút nhát, ít nói…nhưng khi nói chuyện qua chát hoặc fb, em ấy thật sinh động, dí dỏm, có khi mình vừa chát với em ấy mình tức cười và cười thật to, thật sảng khoái…Và đôi khi tôi ngỡ như có 2 người : một người là hs trẻ con và một người trưởng thành ở trong chính em vậy và có lúc tôi nói đùa : không biết cô đang nói chuyện với em hay với ba em nữa…em ấy có những triết lý về quan điểm sống rất lạ, rất người lớn, rất biết để ý đến thái độ, sự thể hiện tình cảm ở người khác và biết an ủi hay đùa vui giúp mọi người quên đi tất cả nổi mệt nhọc về mặt tinh thần, những vui buồn ngoài ý muốn …Em thật sự nhạy cảm với lứa tuổi ấy, em cảm nhận được những gì có khi tôi không muốn nói, tôi nghĩ và so sánh với những em lớn tuổi hơn một tí cũng không có những cảm nhận như vậy… rồi đây em ấy sẽ đi vào vết xe đổ giống như tôi ư …không, tôi không muốn…tôi đã muốn nói hết cho em ấy hiểu, hãy vui sống hồn nhiên vô tư như chính lứa tuổi của em vậy và hãy cứ từ từ tiếp nhận bao lo toan cho cuộc sống chính mình và cho mọi người….

Thiệt tình năn nỉ trả lại đi
Nụ cười tôi dấu để làm chi
Hay cho tôi lại chừng phân nửa
Ðể biết là tôi có chút gì

Ðể lỡ khi tôi xuống chợ đời
Tôi còn rủng rỉnh nụ cười tươi
(Dẫu là nửa nụ nhưng sang lắm)
Có để phòng thân lúc gặp người

                                    …Và những em cùng trang lứa có cái nhìn vô tư chưa, hồn nhiên chưa, đẹp , một vẻ đẹp thật ngây thơ đáng yêu vô cùng …

Tại ai mà mắt ngẩn ngơ
Mây trong mắt cũng thẫn thờ mây trôi ?
Ði qua thì cứ qua thôi
Sao còn để lại nụ cười làm chi ?


                     …và từ đó, mình nhìn lại tất cả những học sinh mình đang dạy năm nay thấy ở hs của mình thật nhiều nét đẹp, thật vô tư, hồn nhiên, mình cũng mong rằng em ấy cũng như vậy, đừng quá nhiều hiểu biết về các vấn đề không liên quan đến kiến thức đã, đang và sẽ học, đừng quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hãy vui sống như lứa tuổi của mình, hãy cười nhiều hơn là nhìn vào nét mặt người khác, hãy vui chơi thỏa chí cùng bạn bè trong những năm tháng tuổi thơ …và hãy thành công hơn trên chặng đường sắp tới ! …và cuối cùng là tôi gửi đến em những nụ cười với lời nhắn nhũ  …hãy giữ mãi nụ cười trên môi…

Nụ cười nào mất tiền mua
Đời riêng chua chát, phải lùa vào trong.
Nụ cười làm đẹp tấm lòng,
Đến trong giấc ngủ mộng hồng yên vui.

Nụ cười tế nhị  hài hòa,
Như ngàn hoa nở giữa ngày mùa Xuân.
Nụ cười là ánh nắng hồng,
Sang hèn, xấu đẹp đều đồng như nhau.

Đừng xem kẻ thấp người cao,
Nụ cười bình đẳng nồng trao tặng người.


Cám ơn em buổi chiều qua đó
Gởi nụ cười sau liếp cửa che
Con sáo bay mang câu hát dạo
Ta chào em mượn lối đi về
***
Đời vẫn đẹp trong dòng thác lũ
Ta đem theo âu yếm nụ cười
Khóe môi nhỏ ngọt ngào nhân ái
Ngọn sóng tình réo khúc nhạc vui

Nụ cười không tốn tiền mua,
Nhưng thật vô giá, chẳng thua bạc vàng.
Cười làm cho bạn giầu sang,
Nụ cười, qùa qúy, tặng ban cho người.
Ai nhận cũng phải mỉm cười,
Dù buồn cũng phải vui tươi nét mày.
Nụ cười chỉ thoáng qua đây,
Nhưng ghi dấu mãi, dù ngày tháng qua.
Dù ai quyền qúy cao xa,
Dù ai giầu có, cửa nhà khắp nơi.
Cũng cần phải có nụ cười,
Ðiểm son, tô thắm cho đời lên hương.

Gặp nụ cười của em

Tôi ngỡ mình vừa chết đi một nửa

Ánh mắt em

Làm thế gian lọt trong cánh kiến…

Tôi khát khao mơ về những chiếc răng

Nụ hôn màu trắng

Tô bờ môi hồng

Tôi xuôi dọc dòng sông say

Cánh buồm làm đau sức gió…

Triền miên bên luồng cám dỗ

Cánh kiến rách toạc khi nào

Thế gian chỉ còn nụ cười

Ánh mắt làm ra ánh sáng

Tôi tìm thấy một nửa của mình

Dấu trong nụ cười em

Một nụ cười tôi không bao giờ có

Nụ cười làm vỡ mộng đêm.
                   

Suy nghĩ vu vơ…

Bình luận về bài viết này

                                                         Một loài hoa dại, nở khắp mọi ngóc ngách của cuộc đời, hoa không cầu kỳ đòi hỏi gì ở môi trường, khó khăn mấy hoa cũng vươn lên tìm nguồn sống, hoa ban phát tình yêu đi khắp nơi…và có lẽ người yêu lại hoa ấy chỉ là anh “sương” đêm thân thiết…vậy mà đôi lúc hoa đau buồn kinh khủng khi anh “mưa” vùi dập và cướp người yêu của cô ấy đi xa…và từ đó hoa thu mình lại trong cái vỏ bộc an toàn…và …và rất sợ một ánh nhìn thấu hiểu …sợ lắm …những ánh mắt như biết nói ngàn lời…

Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.

Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.

Miên man hoa nở trắng sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió bay

Tôi…tôi có cảm giác mình cũng  giống  như loài hoa ấy …Nhìn bề ngoài, tôi là một cô gái năng động, mạnh mẽ nhưng tâm hồn lại rất nhạy cảm và sâu sắc, nhạy cảm đến mức bất cứ điều gì bất thường diễn ra xung quanh, tôi cũng dễ dàng nhận ra rồi trầm ngâm suy nghĩ …. tôi có thể cười đó, rộn rã đó nhưng một lúc sau lại tự ôm chặt với những khoảng lặng của riêng mình. Đôi khi chính tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân. Vậy mà …lại có  một người chỉ nhìn vào tôi  lại dễ dàng nhìn thấy những góc sâu kín nhất của  tôi …lại biết tôi đang nghĩ gì ….để khi đối diện với họ tôi  thấy mình trở nên nhỏ bé và yếu đuối….từ đó làm tôi ngại không nhìn được vào mắt họ, tôi sợ ánh mắt của mình nói lên tất cả

.                                               ..Rồi từ đó sự tự tin cũng rời xa tôi…tôi không muốn điều đó…tôi sẽ lại là tôi của những bông hoa hoang dại, vượt mọi trở ngại để vươn đến ánh sáng bao la của cả đất trời, tôi sẽ không nhìn vào mắt của ai hết, thu mình mãi vào trong khoảng lặng an toàn của riêng tôi…

Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi êm ả
Dẫu đã có bao lần vội vã
Anh vẫn là anh xa cách giữa đời

                                      Không hiểu sao đôi khi tôi nghĩ : “mình giống như một người đàn ông trong cơ thể phụ nữ”… tôi luôn yêu vô cùng những đôi mắt buồn, đẹp… của diễn viên nữ trong vai buồn… và những diễn viên nam mang tính cách yếu đuối…

Giâu gia hoa nở bao giờ
Sớm nay bỗng thấy bất ngờ hương bay
Bây giờ mới ngước lên cây
Từng chùm hoa nhỏ thơ ngây dịu dàng

Mới đầu hoa lấm tấm vàng
Đến khi trắng muốt, là tàn mất hoa
Có gì muốn nói với ta
Nhưng chưa nói được thì hoa lìa cành.

Bước đi chậm nhẹ chứ anh
Vùng than đen, trắng những nhành hoa rơi.

Mưa chiều nay buồn quá phải không em ?
Bốn mươi tuổi đi qua, bốn mươi mùa lá rụng
Ai có nên khôn, ta cả đời thô vụng
Đánh mất trăng rồi chỉ còn lại màn đêm…

 

Khoảng sáng của cuộc đời …

Bình luận về bài viết này

                                Trắng đen khác biệt cái nhìn

Đời hư hay thực tim mình sáng soi

                                  Trong đời ai cũng thích ngước nhìn lên…càng nhìn lên có người càng thấy mình nhỏ bé, dẫn đến mặc cảm tự ti, thậm chí thu mình vào vỏ ốc, sống đời 2 mặt…nhưng trái lại có người cầu tiến thấy mình thấp kém thì càng phấn đấu để vươn lên…đó là 2 suy nghĩ của 1con người “tiêu cực” và “tích cực”…

                                        Ví như ngắm bức tranh kia, người tích cực sẽ cảm thấy “ôi khoảng sáng cao vời vợi đem ánh sáng soi rọi mọi ngóc ngách của cuộc đời và ta hãy vươn lên tầng cao mới để thỏa sức tắm mình trong khoảng sáng mênh mông…nhưng với người tiêu cực học sẽ nghĩ gì ? “ôi ánh sáng ít ỏi kia ơi, chắc mi chẳng dành cho ta…vì ta còn ở tận cùng của bóng tối với chân mi mà…”

                                        Ví dụ như có một ông khách vào ngân hàng rút tiền, vô tình trùng giờ với một nhóm người vào cướp ngân hàng và ông đã bị bắn trúng vào tay,,, nếu là người tiêu cực sẽ nghĩ :  ” Ơi ! Ông ta thật là xui, hết ngày đi sao chọn ngày có cướp mà vào ngân hàng rút tiền cho nó bắn bị thương”… Nhưng với người nghĩ tích cực lại khác:   “Ơi ! Thật may là nó bắn trúng vào tay chứ nếu bắn vào đầu thì tiêu rồi..”. Đấy từ đó tôi luôn có suy nghĩ, trước một hành vi nào đó của mình, của đối tượng mình, của những người xung quanh mình… mình nên nghĩ thật sâu sắc cả 2 khía cạnh tích cực và tiêu cực, thử đặt mình vào hoàn cảnh của người ta xem, lúc ấy mình xử sự như thế nào … rồi mình hãy đưa ra chính kiến là phản đối hay chấp nhận…

                                     Đa số người thích những màu sắc rực rở, những loài hoa ngát hương như :

                                                Vậy có phải đại đa số đều tự tin, sôi nổi, tích cực… Riêng tôi, tôi lại thích những màu tối …vậy tôi tiêu cực sao…không tôi nghĩ màu tối cũng có tính tích cực của nó…  Nếu chỉ có mỗi một đóa hoa hồng màu đen thôi bạn sẽ thấy nó tăm tối đến cùng cực …

Nhưng nếu chen hoa vào lá …hoa màu tối sẽ nổi giữa không gian xanh thẳm…

…Và nếu hoa dành cho bức thư tuyệt mệnh … chắc chắn…lá thư ấy…sẽ rất khủng khiếp…

                        Biết thế … Màu đen làm cho người ta nghĩ đến cái gì đó tối tăm…nhưng sao tôi vẫn thích …

                                   Trang phục mình thích đó … màu đen… nhưng nghĩ theo hướng tích cực ” màu áo ấy sẽ thích hợp cho lứa tuổi, màu da và cả khi môi trường không thuận lợi (nước ngập, mưa dầm)…

…Và với trang phục đó mình cũng rất tự tin khi đứng lớp, vẫn vui cười cùng học sinh thân yêu …và hết mình vì công việc…

Nói Với Em

Phép cộng của tình yêu,
Là khi em hờn dỗi.
Phép chia của tinh yêu,
Khi một lần nông nỗi.

Bên nhau tròn trăm tuổi,
Ta vẫn thèm số dư,
Thời gian dù tiếp nối,
Tình yêu không phép trừ

Gian khổ hay cách trở,
Yêu nhau thêm bội phần,
Và với anh khi đó
Tình yêu là phép nhân

Vài suy nghĩ về cách giáo dục trẻ thơ…

Bình luận về bài viết này

              Với quan điểm gần gũi, lắng nghe và hết lòng yêu thương con trẻ tôi nghĩ chúng ta sẽ thành công trong công tác giáo dục trẻ thơ…

                       Ngay từ khi bắt đầu chuẩn bị cho sự ra đời của  thành viên thứ 3 trong gia đình tôi đã có một lợi thế vì mình là một giáo viên đã từng học tâm lý lứa tuổi, và vì mình là con út trong một gia đình bận bịu nhiều với công việc …nên mình luôn thèm khát sự quan tâm của người khác đối với mình và thèm khát một ai đó nhỏ hơn mình để mình thể hiện sự quan tâm…và tôi nhất quyết khi mình có con mình phải là người gần gũi con nhất, quan tâm, lắng nghe để hiểu con và đáp ứng những cái cần thiết nhất cho con từ mặt tinh thần đến vật chất và quan trọng nhất là ở vai trò tư vấn cho con chứ không áp đặt…Muốn được như thế mình đã chuẩn bị khi con vẫn còn chưa tượng hình trong bụng mẹ…

Minh lúc 14 tuổi

                                      Thật vậy, để đảm bảo con được ra đời thực sực khỏe mạnh mình đã chuẩn bị sức khỏe thật tốt, ăn uống rất chú ý để đảm bảo tạo một môi trường thuận lợi nhất cho con phát triển.. nghe nhiều nhạc, xem nhiều tranh đẹp …và thậm chí luôn nói chuyện với con dù lúc ấy con chỉ là 1 bé tí ti tung tăng trong bụng mẹ ( vì đọc sách mình thấy bé ở giai đoạn bào thai cũng nghe được tiếng mẹ và âm nhạc sẽ làm não bé phát triển) … Mình ngay từ bé đã không thích ăn rau…chỉ thích ăn ớt ?.?. vậy mà khi mang thai một số chị đã khuyên : “…không biết em sinh con trai hay con gái, nhưng con gì cũng cần có làn da đẹp … em nên ăn nhiều rau, sau này da mặt con sẽ đẹp…” nghe nói thế mình ráng tập ăn rau, quả … và trời đã không phụ lòng mình, con mình sinh ra có làn da khá tốt…

                               Khi là trẻ sơ sinh để con không giật mình khi có những tiếng động to(mình ở tập thể, nhà nhà san sát nhau nên dễ có những âm thanh ngoài ý muốn) mình đã sử dụng băng hát ru thường xuyên khi con ngủ ( sau này mình vô tình đọc một bài báo nói âm nhạc kích não phát triển…vậy là 1 công đôi việc rồi…) và khi con biết đi mỗi khi con vấp ngã mà mình nhận thấy không nguy hiểm cho con thì mình tỉnh bơ, không đỡ, không hít hà xót xa gì cả để rèn cho con tính độc lập, tự chủ, và tính quyết đoán ” đã bị ngã thì phải biết tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình”… và luôn nói chuyện với con, tôn trọng ý kiến của con khi là những ý kiến chính xác và cần thiết và giải thích cho con hiểu vì sao có những yêu cầu của con không được chấp nhận…và con là một thành viên trong gia đình được quyền biết những gì xảy ra trong gia đình có hại hay có lợi cho gia đình và có quyền tham gia ý kiến(ý kiến của con cũng lớn dần lên theo năm tháng con trưởng thành, khi nhỏ mình cho con biết những việc nhỏ…dần dần khi con lớn lên mình cho con biết tất cả…những việc nhà có liên quan đến con tuy nhiên tránh làm ảnh hưởng đến việc học của con…)

                    Và với lòng yêu thương mình đã cùng anh vui đùa, trò chuyện, học hành quanh con, xem việc dạy con là niềm vui…một số gia đình thuê gia sư rèn chữ viết cho con trong những năm tháng đầu đời… mình lại nghĩ khác, mình thích tự mình rèn chữ viết cho con, hai mẹ con cùng cười đùa, cùng viết chữ …vui vô cùng và con không có cảm giám bị áp đặt và sẽ không thấy việc học là nặng nề mà chỉ như đang chơi trò chơi hơi khó một tí thôi…riêng anh thì dạy con các môn năng khiếu như tập đánh máy vi tính, đàn organ, thổi Harmonica, đánh bóng bàn… và bi giờ con đã lớn đánh vi tính rất giỏi(nhờ đánh giỏi, nhanh và chính xác nên con đạt rất nhiều giải cao trong những lần thi môn tin học) và bây giờ chuyển sang chơi ghi ta…con sẽ không quên những năm tháng ngồi trong lòng của ba mình để tập đánh máy, đánh đàn…và mỗi khi con thắc mắc điều gì, dù lớn hay nhỏ, ba mẹ luôn luôn phải giải thích cặn kẻ…có nói chuyện nhiều với con mới hiểu con muốn gì, thích gì …và có trách nhiệm đáp ứng những nhu cầu thiết yếu cho con…và như vậy gia đình là cái gì đó thật sự ấm áp để con tự tin khoe những thành tích của mình cho ba mẹ cùng chung vui và nơi an ủi vỗ về, là bãi đáp an toàn mỗi khi con mỏi cánh bay xa…và ngày ngày tôi càng tin hơn quan điểm giáo dục của mình đối với con trẻ : ” Gần gũi, lắng nghe và hết lòng yêu thương”… sẽ mang lại hiệu quả thiết thực… đến bây giờ khi đã là sinh viên năm thứ 2 con vẫn thích nói chuyện cùng ba mẹ và cứ mỗi lần về thăm nhà con không muốn đi…và luôn nói : “phải trường con muốn học mà ở gần nhà thì hay biết mấy…sau này nếu con ra trường, làm việc ở Thành phố con sẽ thuê nhà rộng 2 phòng, ba mẹ lên ở cùng con nhé…” mình thật sự ngạc nhiên…thường con nít khi trưởng thành thích bay xa và bay cao xa rời tổ ấm và ngại ở chung cùng ba mẹ…vậy mà con mình khi lớn lên vẫn muốn sống cùng ba mẹ…ấm áp quá phải không ? và mình càng tự tin hơn về quan điểm giáo dục của mình…mình cũng đã áp dụng quan điểm này trong công tác giáo dục học sinh và mình cũng có nhiều phản hồi hiệu quả…mong các bậc phụ huynh cũng nên gần gũi, lắng nghe, và hết lòng yêu thương con trẻ, để tạo cho con nhưng gì tốt đẹp nhất trong giai đoạn đầu phát triển…

Minh (bìa phải) năm thứ I Đại học Bách khoa trong đợt học quân sự

Ý nghĩa các loài hoa

Bình luận về bài viết này

                         Mình thật sự rất yêu thích hoa nhất là các loài hoa có màu sắc tím…vừa dịu dàng vừa buồn man mác …mình nghĩ chắc cũng sẽ có người thích giống như mình… từ đó mình nảy sinh ý định làm bộ sưu tập hoa màu tím với đầy đủ ý nghĩa của loài hoa đó …

Hoa Violet mang biểu tượng “khiêm

tốn và chung thủy”

Violet loài hoa yêu quí
Đẹp dịu dàng như đôi mắt em
Bằng ánh nhìn thật thà chung thủy
Xóa tan lòng ngờ vực nhỏ nhen.

Hoa Hồng tím : tình cảm đậm đà của người lớn tuổi, lãng mạn, kỷ niệm buồn…

Không ai hiểu được lòng tôi cả
Những lúc tôi cười lại bảo tôi vui
Thực chất trong tôi cay đắng ngậm ngùi
Nhưng vẫn nuốt lệ hé môi cười người ạ!

               Người thời xưa yêu hoa cúc vì nó là loài hoa : “Diệp bất ly chi, hoa vô lạc địa”. Lá hoa cúc không bao giờ rụng khỏi cành, dù đã héo quắt. Hoa cúc cũng không chịu rụng, dù héo khô vẫn bám lấy cành như người quân tử suốt đời không rời xa lý tưởng của mình.

Nếu có thể trở thành một bông hoa
Xin được hóa thân thành hoa cúc tím
Khép nhẹ cánh khi hoàng hôn tĩnh lặng
Và nhờ ánh dương đánh thức lúc ban mai
Ta đón chào tia nắng sớm khoan thai
Và đón cả những long lanh nước mắt

Hoa cúc tím (Thạch Thảo): “Sự lưu luyến khi chia tay”

Hoa hình tim vở : Nhìn xa hoa như khuôn mặt người thiếu nữ có mái tóc che khuất … nhìn gần giống quả tim tan vở…

Sẽ chẳng bao giờ đến đuợc cùng anh
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đuờng cúc nở
Không mùi huơng vẫn gợi nhớ âm thầm…

Hoa Bìm bìm

“có” hay “không” tất cả sẽ nhạt nhòa
Bao nghiệt ngã giữa hai chiều quên – nhớ
Mưa chiều nay … bao nhiêu bong bóng vỡ
Tím cả góc trời … nỗi nhớ không tên

Hoa Bằng lăng

Có thể mình sẽ bình thản đi qua
Em không bần thần như ngày xưa nôn nao gặp gỡ
Anh không đợi chờ. Bằng lăng thôi không nở
Mình vô tình như quên một vần thơ

Hoa Tú Cầu: Loài hoa thật lộng lẫy, quý phái


Tình yêu ấy liệu có thể lãng quên
Em đánh rơi tim mình vào quá khứ
Chỉ xin gửi anh một lời nhắn nhủ
Đừng làm đau khổ người đàn bà đến với đời anh sau em!

Hoa Lẻ bạn : Đây chắc là loài hoa buồn nhất …

Có lẽ nào em chẳng thể quên anh
Nỗi nhớ mong manh ngập hồn thơ dại
Cơn gió đi hoang thổi lòng em lạnh mãi
Áng mây chiều thao thức mãi một miền thương

Em đã đi qua hết cả con đường
Chỉ thấy bóng cây đổ dài trên cát
Qua rồi ư ? Cái thời khao khát
Những tâm tồn tha thiết ở trong nhau…

Hoa Lưu Ly ” Forget me not “

Có những ngày chật chội như một cái nhà gương
Quay về hướng nào cũng chỉ thấy chính mình
Những phiên bản méo mó đầy thói xấu
Hình như mình đã chẳng nhận ra
Em muốn bỏ hoang tất cả những xấu xa
Lòng sẽ rộng thêm
Bình yên sẽ tự tìm được nơi trú ngụ
Chờ niềm vui bằng niềm vui cũ
Đón nỗi buồn bằng một cái mím môi…


Phong Lan

Mưa chiều nay buồn quá phải không em ?
Bốn mươi tuổi đi qua, bốn mươi mùa lá rụng
Ai có nên khôn, ta cả đời thô vụng
Đánh mất trăng rồi chỉ còn lại màn đêm…

Pensee’

Em biết chẳng nên nói trước điều gì
Nhưng vẫn giật mình vì một nỗi buồn đang đợi em đâu đó
Trái tim em mong manh như lá cỏ
Làm sao níu giữ được chân người?

Là khoảng trống bất thường của em. Thế thôi!
Bước vào đời giữa ngày mưa ngày nắng
Em vẫn đợi hết tháng năm dài rộng
Bằng nỗi nhớ bình yên…trong tim mình

Hoa sim

Ngày anh đến đồi sim hoa nở tím
Nắng hanh vàng màu sim tím lung linh
Trên đồi sim áo tím bỗng thẹn thùng
Mắt e lệ ngước nhìn màu hoa tím

Em áo tím đồi hoa sim cũng tím
Tím ngập trời cho xao xuyến lòng anh
Lá thư tình mực tím viết thật nhanh
Anh trao vội về em nàng áo tím

Và từ đó những cánh thư mực tím
Gửi về nhau cho tím cả không gian
Tím hoàng hôn se sắt lạnh không buồn
Người tình nhỏ là em “nàng áo tím”

Cát tường : tên hoa đẹp mà hoa còn đẹp hơn

Sóng gió cuộc đời cuốn mình lạc xa nhau
Để mỗi đêm về giấc mơ trở mình khắc khoải
Mình như hai đường thẳng song song cứ đi bên nhau mãi mãi
Lặng lẽ, mỏi mòn vẫn chẳng thể gặp nhau

Đại hồng môn tím

Hoa Đậu biếc

Hoa Ngọc quyên

Hoa Nụ tầm xuân


Vắng em rồi, Anh có hạnh phúc không?
Em buông tay đã thôi niềm trăn trở
Giờ đây ai sẽ yêu Anh và nhớ
Ai dỗi hờn đưa vào cả giấc mơ ?

Hoa Tường Vi

Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lại như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại.


Hoa Xương rồng

Hoa Lục bình : loài hoa dân dã, mong manh, nhưng đẹp một cách lãng mạng và tự tin vượt bao ghềnh thác …

Tu líp : vẻ đẹp kiêu sa


Em loanh quanh lạc lối kiếm tìm
Hạnh phúc mong manh
Hay những điều hư ảo?
Sao lòng em dông bão
Khi ngoài kia nắng đẹp biết bao nhiêu?

Cẩm chướng

Anh đọc thơ rồi có lẽ sẽ đinh ninh
Em đang viết về một tình yêu nào đó
Anh vẫn đứng bên đời, mà không bao giờ hiểu rõ
Có một người viết tặng riêng Anh

Hoa Tử đinh hương

Sẽ chẳng có gì đo được tình yêu
Trái tim nói những gì phải nói
Nỗi đợi chờ sẽ là cơn khát đói
Đùng để tan khi hạnh phúc vẹn toàn

Hoa Vân anh

Hạnh phúc tròn tròn lăn trên đất ngang
Em đưa tay, vô tình em bắt được.

Một phút buồn em ném về phía trước
Để lại thấy mình trống rỗng, cô miên

Hạnh phúc tròn tròn lăn trên dốc nghiêng
Em với tay, để rồi lại nắm được

Em tinh nghịch ném xuôi con dốc ngược
Hạnh phúc tròn tròn
lăn lăn…
xa…
xa…

Đến hạnh phúc cũng chẳng về đến lần thứ ba
Em ngồi đợi…
Em nhận ra…
Quá muộn!

Atisô

Em chẳng vì anh nên chở hết tình đầy
Nghiêng che cho bờ anh cả một đời dịu mát
Em cố hết sức mình rồi….Nhưng anh nào có biết
(Em ngã gục rồi…..Người có hiểu gì đâu )

Hoa Thục quỳ

Có bao giờ anh nhìn lại xa xôi
Quá khứ nhạt nhòa trong màu trời kỷ niệm
Con đường xưa có bao giờ anh đến
Ướm bước chân ngày cũ vẫn chưa mờ

Thôi anh ạ ! Giờ tất cả là mơ
Đừng quay về nơi ngày xưa lần nữa
Nếu vô tình thấy bóng em bên cửa
Hãy nhủ mình : Bóng quá khứ đấy thôi

Hoa Ti gon

Hai sắc hoa Ti – gôn

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu thương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài những lúc thấy tôi vui.
Và bảo: Hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi.”

Thuở đó nào tôi có hiểu gì,
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: “Mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biết suy.”

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
“Người ấy” cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
Một mùa thu cũ rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu…
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

Thủy tiên

Tháng ba nắng nghiêng trên con đường vắng.
Dáng em gầy thoáng qua phố chiều nay.
Anh thấy lòng lâng lâng niềm hạnh phúc.
Tháng ba về, yêu quá nụ cười em!

Tử vi

Em không đợi tàn ngày mới biết bắt đầu đêm
Không đợi anh xa mới biết mình đau nỗi nhớ
Nắm hạnh phúc trong tay – mong manh và bé nhỏ
Em vẫn đếm từng ngày
Đợi một ngày xa.

Hoa rẻ quạt

Em lang thang suốt một cõi đời
lạnh như mùa đông, vô hình như gió
vẫn rải lông ngỗng bằng lá thu rực đỏ
để nhớ đường về tìm hơi ấm một bàn tay

Phù dung

Giông bão qua…
chỉ còn lại cõi lòng chưa bao giờ bình lặng
Mình dựa vào nhau… để làm lại từ đầu
Dẫu người có về sau đêm ba mươi
Cũng còn kịp để cùng em lên chuyến tàu trở về bến bờ hạnh phúc!

Hoa ngàn hương(nghệ tây)

Thế nghĩa là anh muốn em quên
Khó gì đâu, chỉ toàn là lời nói
Chưa một cái nắm tay
Chưa một ánh nhìn bối rối
Có gì mà chẳng quên…

Hoa Mười giờ

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em…

Hải đường

Chẳng lẽ tình yêu có thể lãng quên
Ngay nỗi nhớ trong em cũng nhòa nhạt
Gửi nỗi buồn theo vào trong câu hát
Biết đã là chia xa…….

Trinh nữ

Cơn mưa ngày đầu gặp nhau đã ở rất xa
Cầu vồng trong phút giây đã vội vàng tan biến
Và anh như chưa từng xuất hiện
Sau những đam mê yêu dấu ngọt ngào .

Hoa Oải hương

Sẽ chẳng có người con gái nào
Mong chia tay để giữ hoài kỷ niệm
Bao vui buồn một thời ta tìm kiếm
Cuối cùng…
chỉ hồi ức đáng thương

Anh Đào

Anh – anh là cái gì đó rất mong manh
Có thể tan đi trong lúc em hạnh phúc
Nhưng người ta không vui trong mọi lúc
Khi em buồn là lại nhớ về anh

Hoa Anh thảo

Mình đã bên nhau những ngày tháng vui buồn
Sao phút chia tay bỗng dưng thành xa lạ
Cơn mưa vô tình làm đau chiếc lá
Và anh vô tình làm buốt giá tim em

Ô Môi

Em vẫn ôm hoài một câu hỏi bâng khuâng
Lúc nắng tắt nắng có nhớ làn mây cũ ?
Một lần thôi một lần thôi cũng đủ
Cho em gom nỗi nhớ vào mùa thu muộn màng
Ánh mắt thân quen của người xưa cũ
Anh vẫn ở đấy nơi tình yêu chấm hết.

Dừa cạn

Việc gì lớn và việc gì là nhỏ
Khi cuộc đời không phải là bài thơ
Kỷ niệm đã xa và ước mơ diệu vợi
Thôi cũng đành gửi lại phía thời gian.

Sâm đất

Chẳng có người con gái nào mong tình mình bỗng cháy
Rực sáng một lần rồi lạnh những tàn tro
Lại lặng lẽ đi tìm, lại nhen nhóm một bếp lò
Lại nồng nàn giữ tình yêu bằng con tim, nhịp thở.

Rau Muống

Người đàn bà nuốt ngụm cafe. Không biết đắng
Phố về đêm đôi mắt ngấn niềm đau
Người đàn bà im lặng thật lâu chỉ để kềm lòng không bật thành tiếng nấc
Cái va chạm cuối cùng mới vừa đây thôi

Hoa Giấy

Mỗi ngày thấy tóc cứ vô tình mà dài
Tóc càng dài càng mỏng
Mắt môi bỗng một chiều lên cơn thèm khóc
Không thể tìm lại từng người từng quen

Hoa Bất tử

Chỉ một phút bùng lên rồi tất cả sẽ lặng thinh
Cho em lại là em của thuở dại khờ nông nổi
Có ai ngờ nụ hôn đầu mà tình yêu là cuối
Chia biệt 1 ngày mà đau tận mai sau

Hoa Bồ công anh : Lời tiên tri – Loài hoa biến hóa khôn lường …vừa thấy đó …rồi vụt mất…

Có thể giấu nỗi nhớ từ đáy mắt
Bằng những tiếng cười
Có thể giấu nỗi nhớ trên môi
Bằng màu son tươi thắm
Nhưng, tự cõi lòng sâu thẳm
Em không biết giấu nỗi nhớ vào đâu

Cỏ chân ngỗng

Em biết không, trời trở gió chiều nay
nhưng cơn heo may thổi tung cả một miền kí ức…
những gì anh đã quên… những giấc mơ không thực…
…cũng tan vào… theo cơn gió cuốn đi.

Dạ lan Hương

Đến rồi đi…
…như cơn gió chiều nay
Vô tình quá, làm sao hay biết trước
Mỗi lần đi qua là một lần giá buốt
Nhưng có ai người buộc nổi gió được đâu…

Hoa Đồng thảo

Xin lỗi tình yêu, em đã thôi mong chờ
Cánh chim chưa mỏi cứ bay về với biển
Sự sợ hãi nào trong em cơ hồ rồi cũng qua và tan biến
Em hồn nhiên, rồi em sẽ bình yên*…

Huệ Tây

Không còn ai …
Đường về sao dài quá
Gió cười nghiêng ngả
Giật tóc rối ….lạnh vai….

Hoa Hạnh đào

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới, hay đi hoài không tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung

Hoa Súng

Em giấu mình vào giọt nắng cuối hoàng hôn
Giấu yêu thương vào hoang mang tóc rối
Em giấu anh vào tim em (chật chội )
Có phải vì thế mà anh chẳng bao giờ chịu là của riêng em?

Hoa phong lữ

Hoa violette

Có những khi nghịch mãi sợi tóc thề
Đã biết rằng trói đời nhau không dễ
Chuyện chúng mình vẫn muôn đời như thế
Chẳng thể nào san sẻ hết cho nhau

Hoa Anh túc (Thuốc phiện)

Sa lem

Tự thưởng cho mình hoa đẹp

Hoa sứ

Kìa “hoa sứ tím” em ơi
Tím trời tím đất cho tôi tím lòng
Bây giờ hoa tím sang sông?
Để tôi đi sắm thuyền rồng đón hoa…

Học sinh khối 8

Bình luận về bài viết này

Đây là những gương mặt học sinh khối 8 mình đang dạy !

8a1

Lớp trưởng Diễm Kiều

Tố Hảo

Thành viên các tổ :

Nguyễn Ngọc Phước

8a2

 

 

Lớp trưởng: Nguyễn Thị Thu Liễu

Lớp Phó : Trần Hoàng Ân

Lớp phó : Trần Quốc Đặng

Lớp Phó : Trần Phúc Mãi

 8a4

 

Lớp trưởng : Minh Thuận

Lớp phó: Nguyễn Thị Thu Liễu

Huỳnh Mai Nhật Uyên

Lê Đức Nghĩa

Các thành viên các tổ

Nguyễu Hữu Phúc

Các thành viên trong tổ

 

GV giảng dạy môn Sinh học

Đội tuyển học sinh giỏi môn sinh khối 8

Bình luận về bài viết này

Đây là những gương mặt chuyên cần ôn luyện cho môn sinh khối 8:

Ngân Phạm

Mỹ Huyền

Kim Linh

Thúy anh

Yến Nhi

Ngân Châu

Khả Tú

Mộng Tuyền

Thùy Trang

Nguyệt Thu

I wish you success !

Phút thư giản sau những giờ ôn tập

Ngân – Huyền

Linh – Ngân

Yến Nhi – Nguyệt Thu – Mộng Tuyền

Thúy Anh – Thùy  Trang

GV và HS với nhau

Older Entries